Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

MỤ GIÀ TÔI










              MỤ GIÀ TÔI

          Mụ già đanh đá là ta 
Chanh chua mặn đắng còn pha chút hề .
         Cuối trời đau xót não nề 
Gái quê xưa đấy bây giờ còn mô ?

         Bo bo một kiếp gánh thồ 
Hai vai nặng một...cơn rồ đòi xuân .
         Xuân xưa còn có mấy phần 
Xuân này còn một lửa gần gánh rơm .

        Gập ghềnh rau, cháo, cá, cơm 
Chan bao nhiêu khó chỉ thơm nửa vời .
        Già nua để tiếc một thời
Ngoảnh đi ngoảnh lại thấy đời buồn tênh .

 31-10-2013 Phương Viên



        ÔNG LÃO ĐÂY

      “Mụ già” xin chớ hớ hênh
Để cho ông lão thèm khênh cái già
      Thân cò lặn lội vì ta
Gái quê chân lấm thật thà bùn non.

      Một đời gánh nợ chồng con
Gái già hơn cả môi son má hồng
      Nói ra bảo trách đàn ông
Vàng bỏ ngoài đồng.. đi rước rơm non…

      Già nua để lộc cho con
Ngoảnh đi ngoảnh lại vẫn còn.. tôi đây...





Không có nhận xét nào: