HẸN VỚI HỒ GƯƠM
Từng cơn gió ...
Từng cơn gió ...
ngập lòng tôi
Lạnh đôi môi
Hồn tê tái
chếnh choáng .
Mặt Hồ Gươm
lấp loáng
sương giăng đầy .
Lại nhớ anh
Lời hẹn ước... xanh
Vẽ lên tranh ...bên hồ .
Mái đầu anh
gục bên dương cầm
Từng nốt trầm... ngậm đắng
Những nốt thăng ... gọi nắng
Vẽ áo em xanh ... hanh nhẹ
Ngả dáng hiền ... bên anh .
Ta trôi nhanh ...về cũ
Hàng mi ướt ...ngước trời cao
Thu bóng anh vào ... nhớ .
Mùa đông chợt mở
cánh cửa đón ta về ... cồn cào .
Tháp Bút ...vẽ trời cao
Hồ lăn sóng ...xôn xao
Hòa bóng đôi
Một nụ hôn nồng nàn ...
Rơi theo gió lạnh ... tràn
Đàn vẫn ngân nga
Khúc thanh âm
Mùa Đông ...rưng rức
...rét mướt
06-10-2014 Phương Viên
1 nhận xét:
Có Những Người Ngang Qua Cuộc đời Ta
Thầm Thì Cùng Mơ
Đêm nay thả mảnh hồn rong ruổi
Mót chút hương yêu lạc cuối mùa
Dạo lại cung đàn ân ái cũ
Phím ngà chua xót chạm dây xưa
Xin thêm mấy phút mơ và mộng
Tưới hạt tình yêu đợi nảy mầm
Đêm xuống ru nhau vào giấc ngủ
Mong đời son sắt đến…trăm năm
Có Những Người Ngang Qua Cuộc đời Ta
Ở nơi nào đó có người sẽ mơ về nụ cười của Bạn và nhận thấy vì bạn cuộc sống mới có ý nghĩa, và vì vậy khi Bạn thấy cô đơn hãy nhớ rằng đấy là sự thật, có người ở nơi nào đó đang nghĩ về Bạn.
Somewhere there is someone that dreams of your smile, and finds in your presence that life is worthwhile, so when you are lonely remember it’s true, someone somewhere is thinking of you.
Cuộc sống như một trò đùa. Người bên cạnh, quan tâm- lo lắng, dành cho ta thứ tình cảm mãnh liệt nhất lại không khiến ta mủi lòng, ta đã không thể trao họ một tình yêu trọn vẹn.
Người ta dành cho họ thứ tình cảm chân thật thì luôn khiến trái tim ta bị tổn thương. Sau tất cả, ta nhận ra trái tim mình đã tổn thương quá nhiều, nó không thể tiếp tục yêu thương và hy vọng.
Ta đã bóp nghẹt nó bằng một đống những lí lẽ, những lời ngụy biện cho chính mình.
Ta chọn cách ra đi, lặng lẽ nhìn về hướng khác..
Một ngày, ta cũng lựa chọn sự kết thúc cho người yêu ta trọn vẹn. Lặng lẽ dõi theo một bóng người đã khuất khi họ bắt buộc phải đi con đường khác !
- Ta buồn vì không thể đi cùng họ, ta tự hỏi mình, phải chăng ta đã đánh mất quá nhiều?…
Khi nhận ra chẳng có người thứ hai yêu mình hơn thế, ta cũng nhận ra trái tim ta đang xao động.
Yêu một tình yêu, yêu một con người thuần khiết và mãnh liệt...
Yêu một sự nuối tiếc ngọt ngào...
Yêu một sự ra đi báo trước. Yêu những ky? niệm và yêu cảm giác khi một người mãi rời xa mình...
Đánh mất?…
Dằn vặt?…
Nhưng tại sao ta không thể thôi Yêu một kẻ luôn làm mình tổn thương…
Tại sao chứ?…
Chẳng phải xấu xa vì chúng ta đã lựa chọn những con đường cho riêng mình, con đường không có chỗ dành cho những người còn lại.
Nếu cuộc sống cho ta làm lại từ đầu, buộc ta phải lựa chọn lại. Có thể mọi chuyện vẫn thế vì ta không hối tiếc, dù biết rằng cuối cùng ta vẫn là kẻ trắng tay.
Có lẽ số phận đã sắm vai chính cho một người xa lạ…
Biết tìm người ấy ở đâu khi trái tim ta đã mỏi mệt. Có lẽ là đã đến lúc nó cần được nghỉ ngơi…
Còn họ. Họ chỉ là những kẻ đi ngang qua đời ta…
Ta sẽ để họ đi qua như cơn gió!
* Gửi Gió Về Mây *
Đăng nhận xét