VẠC
Con vạc chiều khẽ cất cánh gọi đêm
Thân mảnh dẻ vẫy cánh bay rất nhẹ
Mang nặng niềm buồn rũ lệch một bên
Vạc kêu lên xé toang triền ruộng vắng
Thân mảnh dẻ vẫy cánh bay rất nhẹ
Mang nặng niềm buồn rũ lệch một bên
Vạc kêu lên xé toang triền ruộng vắng
Đuổi đói đến gày vẫn lậm bùn đen
Chân nó quen một mình một chân đứng
Hứng sương lạnh ủ khói trắng mòn lưng
Nát đêm rồi chạy trốn mặt trời lên
Chân nó quen một mình một chân đứng
Hứng sương lạnh ủ khói trắng mòn lưng
Nát đêm rồi chạy trốn mặt trời lên
27-03-2016 Phương Viên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét