NHỚ HÀ GIANG
Yêu thương lắm nơi chôn rau cắt rốn
Niềm dạt dào nghe câu hát Hà Giang.
Mắt rưng rưng lệ nhớ chốn này .
Quê nghèo khó nơi địa đầu Tổ quốc
Biết rằng thương mà chỉ nhớ được trong lòng.
Biết rằng yêu cũng nào đâu về được
Có bao giờ vơi những kỷ niệm xưa .
Tôi lớn lên cùng dòng nước Lô Gâm
Từng hòn đá nhành cây ngọn cỏ
Những con đường nho nhỏ uốn quanh.
Góc chợ nghèo vang rộn bước ngựa phi.
Thương em lắm bé nghèo đi chợ
Vác một gùi nặng trĩu trên vai.
Manh áo mỏng trong làn sương lạnh buốt
Má ửng hồng theo mẹ xuống chợ phiên.
Phố buồn tênh tinh khôi sương trắng muốt
Mây la đà quấn quanh bước người đi.
Làn sương ấm phả hơi từ khóe miệng
Sương chập chùng theo vách núi nhòe tan .
Quê hương đó giữ hồn tôi tê tái
Chuyện vui buồn đã theo dấu thời gian .
Nơi xa ấy gửi bao niềm thương nhớ
Tha phương rồi đất đá cùng cũng theo
In sâu mãi trong từng giấc tôi ngủ
Thật ngọt ngào tôi mơ mãi Hà Giang .
22-11-2012 TH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét