MẸ GIỮA MÊNH MÔNG
Mẹ một mình
Đêm trằn trọc gác mộ con
Đợi héo hon bước non khe cửa
Đắp áo khăn thờ mộ ngục chồng
Cắt từng đốt tháng năm chẳng biết xuân còn hay mất
Thắt lại vành khăn trói mình vào cột đức tin
Ngóng nụ cười mòn ánh mắt nhìn
Ôi ! Trái tim mềm bọc gang sắt
Lỡ bao lần dựa vai tùng bách
Vì khắt khe đời sắp đặt
Ôm ảo ảnh vàng son thờ tự
Nước mắt chảy ào về cõi tâm hư
Cúi mặt lặng thầm nhìn những con chim ríu ran hạnh phúc
Dường như ...dường như ...
Mẹ đi ngược gió cùng với mưa ...
giữa mênh mông ...hư không ...
16-12-2014 Phương Viên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét