EM ĐÃ QUÊN
Em quên mất tim mình còn hồng nhịp
Em đã sống lẻ loi cùng đám đông
Em giá băng chai mòn cảm xúc
Chỉ thấy ngày vụt bay thúc giục
Cột mốc nào là giới hạn thương đau
Giới hạn nào mình sẽ hết vì nhau
Anh nơi đó và em đây khoảng trời xa cách
Bận nỗi lòng trăn trở đa đoan
Dù mình cách nhau có một gang
Nhưng cau vàng đã xa rồi trầu úa
Bếp cơm giờ chẳng cần nấu bằng lửa
Cơn đói quen dần ngày xưa mãi xa xôi
26-12-2015 Phương Viên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét