Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2014

CÕI MỘNG XƯA



           CÕI MỘNG XƯA

       Con tim nức nở tủi hờn 
Tiếc thương lầm lỡ cầu hôn năm nào .
       Ngàn câu thơ chết xanh xao 
Đổ theo cơn gió thét gào nỗi đau .

       Lật tung trang cũ nát nhàu
Lời thơ như vỡ tan màu khói sương.
       Lòng thì dặn lệ đừng tuôn
Sao tim đau nhói dồn cơn sóng tràn  ?

       Với tay gọi gió trên ngàn
Cho thôi hờn giận muôn vàn nỗi đau .
       Chẳng còn nhau sẽ mất nhau
Biển kia rẽ sóng con tàu xa khơi .

       Nghìn trùng cách biệt đôi nơi 
Tình yêu đỏ máu nhạt phơi cõi này.
       Giật mình chợt tỉnh giấc say
Ngàn vì sao chợt lung lay rớt thầm .

24-05-2014 THTQ

1 nhận xét:

Unknown nói...

Kiếp sau…
Sao em bỏ anh mà đi
Bỏ đi mà chẵng nói gì hỡ xinh
Thôi thôi, thà sống một mình
Còn hơn vương vấn tơ tình làm chi !

Buồn vương, chẵng biết nói gì….
Nhìn nhau biết vậy, kiếp ni chưa tròn
Còn trời, còn nước, còn non
Còn bao nhiêu thứ, hỏi còn em không ?

Trời xanh còn đó mây hồng
Tình anh thì lại đã không em rồi
Đời là thế đó em ơi !
Mấy khi yêu đễ được người ta yêu

Cho nhiều, nhận được bao nhiêu
Mà yêu, vẫn thế, sớm chiều không buông
Kiếp sau, ta sẽ đường đường
Làm cây thông , chẵng vấn vương tục huyền