CHUYỆN MÓN CANH ỐC CỦA NHÀ TÔI
Sáng sớm đi chợ thấy những hàng ốc gạo thật ngon . Bất giác chợt nhớ ngày xưa Bà ngoại mình cũng hay thèm ăn ốc . Mà chả hiểu sao cái thú ăn ốc có gien hay sao mà mình cũng thèm ốc đến thế ! Nhìn những con ốc như cái ốc vít to nhỏ xanh đen và rêu bám như đưa tôi trở về với lòng hồ ngày xưa ngập nước đến tận lưng . Đi mò ốc với các bạn cũng rất vui có khi còn vui hơn bọn trẻ chơi game bây giờ đó . Ốc đưa về được một nửa cái chậu thau Mẹ và Bà đem rửa thật kỹ hết bùn rồi luộc lên lấy nước để lọc riêng cho hết cặn . Hễ ăn ốc là Mẹ bảo cho muối vào mà luộc không nó nhạt lắm và mẹ nói câu : Nhạt như nước ốc ! Thế là hiểu tại sao phải cho thêm muối rồi đó .
Bây giờ thiên hạ đem con ốc ra nấu đủ thứ để khai sinh ra các món ốc cho dân nhậu chơi chứ xưa Bà tôi chỉ có món ốc nấu với quả sấu là ngon nhất rồi . Nói mà thèm chảy nước miếng vì nhớ cái cảm giác ngon đối với thủa xa xưa nghèo khó đấy là vị ngon nhất cuộc đời . Thực ra bây giờ nấu còn ngon bằng mấy chứ nhưng do ăn ngon nhiều nên không có cảm giác ngon như vậy nữa !
Cái cách Bà ngoại nấu là khêu lũ ốc ra nhặt bỏ chôn ốc cho cẩn thận và để ráo xong đem phi hành, mỡ ,tiêu cho thơm rồi bỏ ốc vào xào nhanh với mắm muối gia vị . Đổ nước ốc đã được lọc vào, thêm cà chua và 4- 5 quả sấu đã gọt vỏ nữa . Đun sôi nhỏ lửa khoảng 5 - 7 phút bắc ra cho hành lá vào, dầm sấu ra thế là xong món ốc nấu sấu.
Cả nhà vui lắm chả mấy khi Bà ngoại về ở cùng. Mẹ rất nhanh nhẹn múc canh vớt ốc cho Bà . Rồi Mẹ liên tục nói Bà thích ăn ốc Con múc cho Bà nhiều ốc nhé ! Nhưng thật là buồn cười mà chảy cả nước mắt vì con ốc nó đen đen như hạt sấu nên cứ hạt sấu Mẹ múc cho Bà . Bà phát hiện ra ốc của con gái múc cho là những hạt sấu cứng đơ ...
Kỷ niệm đó làm cho cả nhà nhớ mãi . Giờ đây Bà và Mẹ đã về với tiên tổ rồi mà tôi cứ khi ăn ốc lại nhớ đến món ốc của gia đình mình . Mong rằng món ốc vẫn còn mãi vẫn là món khoái khẩu của người Việt . Và thỉnh thoảng thấy có con ốc lớn màu xanh thì chớ có ăn mà đem về nuôi chờ xem một ngày có Nàng Tiên Ốc hiện ra nấu ăn cho mình nữa !
13-11-2014 Phương Viên

1 nhận xét:
Câu chuyện gần gũi và gợi nhiều cảm xúc!
Đăng nhận xét