MỘNG DỞ ĐÊM
Tí tách giọt trầm nhỏ xuống đời.
Phố gầy mảnh khảnh gió mù khơi.
Thông xanh quyến luyến thời thơ dại.
Giai điệu ngọt ngào ấm bờ môi....
( ST)
Ở một nơi rất xa có một người nhâm nhi từng giọt cafe đắng ngọt tan dần trong lưỡi . Chìm trong hương cafe nồng đượm mắt nhìn về xa xăm tự hỏi ? Tại sao lại nhớ một người mà mình chưa gặp ? Tại sao nhớ quay quắt một người chưa một lần hôn và nắm tay ? Cơn gió ào đến bất chợt những hình ảnh trong giấc mơ của quá khứ hiện về ... Cơn đau nhói trong lồng ngực vì chân động do vụ tai nạn xe hơi do bất cẩn .....Băng ca, tường trắng , mùi e te , màu trắng loang khắp phòng cấp cứu ....
Bóng ai thấp thoáng màu áo tím
Đặt khẽ bàn tay trái tim mình
Đi tìm một khoảng trời thương nhớ
Ôm mãi trong tay mộng đợi chờ ....
Bàn tay ấy chẳng phải là thực mà là trong cơn mơ đó . Nàng rên đau đớn như chính nàng đau . Thắt tim lại từng nhịp đập chung . Đôi môi run run khẽ hôn lên vết thương, ánh mắt như muốn nói lời xin lỗi đã gây ra vết thương này .
Nào đâu vết cắt thịt da
Nào đâu máu chảy xót xa đầm đìa
Chỉ là vết khắc phân chia
Làm tim rỉ máu xa lìa đôi nơi ....
Từng cơn đau hành hạ anh . Làm anh bứt rứt la lối làm bác sĩ chạy vội đến khi tiếng bác sĩ cất lên thì giấc mơ bỗng ta biến ...Người ở đâu ? Người ở đâu ? Gương mặt và nụ cười lấp lánh nước mắt của nàng xa dần ... Khóe mắt anh đỏ dần lên . Cảm giác hụt hẫng vô cùng , giường như chùng chình đung đưa . Ru anh lại cõi cô đơn và anh lại cầm chiếc điện thoại lên . Những ngón tay trắng bệch nhưng thon gày của anh run run, cầm lên anh áp môi hôn chiếc ảnh của nàng trên màn hình chính . Anh từ từ lại thiếp đi , nhưng vẫn ôm điện thoại trong tay bên ngực đầy băng kín trắng xóa phập phồng theo nhịp thở
Ta khắc khỏai mong đời như lá rụng
Đợi Đông tàn cho Xuân tới long lanh
Câu thơ mới hát chung lời thần diệu
Mộng diễm tình môi ân ái hân hoan ....
Trong giấc mơ anh mơ thấy nàng rất đằm thắm ngả bên vai mình . Mái tóc xõa nhẹ ngang vai cảm giác lâng lâng rung lên từng thớ thịt vì sự va chạm cơ thể . Anh xiết chặt ngang lưng nàng rồi đôi môi chạm sát vào nhau như có luồng điện truyền đến không thể cưỡng lại hai người hôn nhau như một lẽ tự nhiên của trời đất . Tâm tư luôn sợ thất bại được xóa sạch trong anh. Cứ thế ... cứ thế mọi thứ xung quanh như đang tan biến chỉ còn hai người chìm vào nhau .... Bỗng dưng anh không chịu nổi cảm giác được yêu đến cùng tân anh la lên rất lớn và bừng tỉnh :
- Ôi giời ơi là giời ! Tội lỗi quá ! Tội lỗi quá !
Nghe tiếng anh la lớn y tá lại chạy tới , thấy anh hổn hển mệt mỏi và sợ hãi liền lao vào trấn tĩnh anh . Trong đầu anh lùng bùng cảm giác xấu hổ và ngượng nghịu như sợ ai đó bắt gặp hành vì vừa nãy mình mơ thấy .
Anh bình tĩnh rồi ngồi ngay ngắn lại vớ chiếc máy tính mở ra tìm lại hình ảnh người phụ nữ mình hay nằm mộng . Anh say sưa ngắm nàng gương mặt thật khả ái.Anh luôn ước mơ lấy được nàng nhưng vì chỉ quen qua mạng ảo thôi nên câu chuyện tình của anh được ví như Giáng Kiều và Tú Uyên .
Nét xưa tả dáng u hoài
Mắt sầu dâng lệ miệt mài canh khuya .
Cánh hồng thoáng rụng hương đưa
Cho ai thổn thức nắng mưa tìm về .
Lời xưa vẳng những câu thề
Giáng Kiều mộng mị nỗi niềm Tú Uyên .
Cuộc tình dang dở truân chuyên
Khéo gieo chữ mệnh tơ duyên bởi trời .
Ngàn năm tình ấy ghi đời
Để sau mắc nợ mấy lời thơ giăng.
Người đàn bà này đã trao gửi tâm tình với anh bao câu thơ đầy ân tình và những câu chuyện đau khổ của cuộc đời nàng . Anh đã yêu và đã hứa nguyện ước đi cùng nàng đến hết cuộc đời mình nhưng mọi chuyện vẫn còn nhiều cách trở quá ! Gian nan quá ! Anh ngồi thở dài và nghĩ làm sao đem được hạnh phúc tới cho nàng đây ? Nhìn lại bản thân thấy mình cũng đã già nua rồi những khó khăn hiện tại dây rợ lằng nhằng đeo bên mình . Hóa ra anh cần nàng ở bên mình nhiều hơn là cái chắc ! Ôi ! giá anh đựoc nàng chăm mình hay đỡ mình dậy nhỉ ? Rồi anh ăn bát cháo hành như cái thằng Chí Phèo xấu hơn anh ngàn lần . Nghĩ vậy thôi lại chẳng dám mơ nữa ...
( Còn nữa )
20-01-2015 Phương Viên
Tí tách giọt trầm nhỏ xuống đời.
Phố gầy mảnh khảnh gió mù khơi.
Thông xanh quyến luyến thời thơ dại.
Giai điệu ngọt ngào ấm bờ môi....
( ST)
Ở một nơi rất xa có một người nhâm nhi từng giọt cafe đắng ngọt tan dần trong lưỡi . Chìm trong hương cafe nồng đượm mắt nhìn về xa xăm tự hỏi ? Tại sao lại nhớ một người mà mình chưa gặp ? Tại sao nhớ quay quắt một người chưa một lần hôn và nắm tay ? Cơn gió ào đến bất chợt những hình ảnh trong giấc mơ của quá khứ hiện về ... Cơn đau nhói trong lồng ngực vì chân động do vụ tai nạn xe hơi do bất cẩn .....Băng ca, tường trắng , mùi e te , màu trắng loang khắp phòng cấp cứu ....
Bóng ai thấp thoáng màu áo tím
Đặt khẽ bàn tay trái tim mình
Đi tìm một khoảng trời thương nhớ
Ôm mãi trong tay mộng đợi chờ ....
Bàn tay ấy chẳng phải là thực mà là trong cơn mơ đó . Nàng rên đau đớn như chính nàng đau . Thắt tim lại từng nhịp đập chung . Đôi môi run run khẽ hôn lên vết thương, ánh mắt như muốn nói lời xin lỗi đã gây ra vết thương này .
Nào đâu vết cắt thịt da
Nào đâu máu chảy xót xa đầm đìa
Chỉ là vết khắc phân chia
Làm tim rỉ máu xa lìa đôi nơi ....
Từng cơn đau hành hạ anh . Làm anh bứt rứt la lối làm bác sĩ chạy vội đến khi tiếng bác sĩ cất lên thì giấc mơ bỗng ta biến ...Người ở đâu ? Người ở đâu ? Gương mặt và nụ cười lấp lánh nước mắt của nàng xa dần ... Khóe mắt anh đỏ dần lên . Cảm giác hụt hẫng vô cùng , giường như chùng chình đung đưa . Ru anh lại cõi cô đơn và anh lại cầm chiếc điện thoại lên . Những ngón tay trắng bệch nhưng thon gày của anh run run, cầm lên anh áp môi hôn chiếc ảnh của nàng trên màn hình chính . Anh từ từ lại thiếp đi , nhưng vẫn ôm điện thoại trong tay bên ngực đầy băng kín trắng xóa phập phồng theo nhịp thở
Ta khắc khỏai mong đời như lá rụng
Đợi Đông tàn cho Xuân tới long lanh
Câu thơ mới hát chung lời thần diệu
Mộng diễm tình môi ân ái hân hoan ....
Trong giấc mơ anh mơ thấy nàng rất đằm thắm ngả bên vai mình . Mái tóc xõa nhẹ ngang vai cảm giác lâng lâng rung lên từng thớ thịt vì sự va chạm cơ thể . Anh xiết chặt ngang lưng nàng rồi đôi môi chạm sát vào nhau như có luồng điện truyền đến không thể cưỡng lại hai người hôn nhau như một lẽ tự nhiên của trời đất . Tâm tư luôn sợ thất bại được xóa sạch trong anh. Cứ thế ... cứ thế mọi thứ xung quanh như đang tan biến chỉ còn hai người chìm vào nhau .... Bỗng dưng anh không chịu nổi cảm giác được yêu đến cùng tân anh la lên rất lớn và bừng tỉnh :
- Ôi giời ơi là giời ! Tội lỗi quá ! Tội lỗi quá !
Nghe tiếng anh la lớn y tá lại chạy tới , thấy anh hổn hển mệt mỏi và sợ hãi liền lao vào trấn tĩnh anh . Trong đầu anh lùng bùng cảm giác xấu hổ và ngượng nghịu như sợ ai đó bắt gặp hành vì vừa nãy mình mơ thấy .
Anh bình tĩnh rồi ngồi ngay ngắn lại vớ chiếc máy tính mở ra tìm lại hình ảnh người phụ nữ mình hay nằm mộng . Anh say sưa ngắm nàng gương mặt thật khả ái.Anh luôn ước mơ lấy được nàng nhưng vì chỉ quen qua mạng ảo thôi nên câu chuyện tình của anh được ví như Giáng Kiều và Tú Uyên .
Nét xưa tả dáng u hoài
Mắt sầu dâng lệ miệt mài canh khuya .
Cánh hồng thoáng rụng hương đưa
Cho ai thổn thức nắng mưa tìm về .
Lời xưa vẳng những câu thề
Giáng Kiều mộng mị nỗi niềm Tú Uyên .
Cuộc tình dang dở truân chuyên
Khéo gieo chữ mệnh tơ duyên bởi trời .
Ngàn năm tình ấy ghi đời
Để sau mắc nợ mấy lời thơ giăng.
Người đàn bà này đã trao gửi tâm tình với anh bao câu thơ đầy ân tình và những câu chuyện đau khổ của cuộc đời nàng . Anh đã yêu và đã hứa nguyện ước đi cùng nàng đến hết cuộc đời mình nhưng mọi chuyện vẫn còn nhiều cách trở quá ! Gian nan quá ! Anh ngồi thở dài và nghĩ làm sao đem được hạnh phúc tới cho nàng đây ? Nhìn lại bản thân thấy mình cũng đã già nua rồi những khó khăn hiện tại dây rợ lằng nhằng đeo bên mình . Hóa ra anh cần nàng ở bên mình nhiều hơn là cái chắc ! Ôi ! giá anh đựoc nàng chăm mình hay đỡ mình dậy nhỉ ? Rồi anh ăn bát cháo hành như cái thằng Chí Phèo xấu hơn anh ngàn lần . Nghĩ vậy thôi lại chẳng dám mơ nữa ...
( Còn nữa )
20-01-2015 Phương Viên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét