Người ta xây nỗi nhớ ra lâu đài thành quách
Ta khóc tình đã chết lệ đổ hóa thành sông
Tình mênh mông nhưng tình rất hư không
Hồn hoa lá bỗng tan tành hoang mạc
Khô cạn rồi nước mắt chẳng còn rơi ....
Ta khóc tình đã chết lệ đổ hóa thành sông
Tình mênh mông nhưng tình rất hư không
Hồn hoa lá bỗng tan tành hoang mạc
Khô cạn rồi nước mắt chẳng còn rơi ....
...........TA ĐÃ XA NHAU..............
Anh là những bậc thang ruộng sâu
Em cày những tháng ngày tìm hạnh phúc
Em cày những tháng ngày tìm hạnh phúc
Hằn lên vết đau thương ta vẽ đầy trong ngực
Biết bao giờ mờ màu mực ấy sẽ phai
Để quên con đường dài bất tân đầy những vực sâu thù hận .
Đời vẫn đang rất bận
Em và Anh lại như kẻ hành khất để thời gian rất giận
Chạy đuổi nhau không biết chờ đợi
Hai đứa xa rồi bàn tay rã rời mỏi vì nắm chặt quá lâu
Ta đã chẳng còn nhìn về nhau
Chẳng còn thấy trong mắt hình trái tim lồng đôi
Đôi môi lạnh ngắt không màu son bôi
Em và Anh lại như kẻ hành khất để thời gian rất giận
Chạy đuổi nhau không biết chờ đợi
Hai đứa xa rồi bàn tay rã rời mỏi vì nắm chặt quá lâu
Ta đã chẳng còn nhìn về nhau
Chẳng còn thấy trong mắt hình trái tim lồng đôi
Đôi môi lạnh ngắt không màu son bôi
Anh đã đi về phía cái tôi ngão nghễ
Em cũng nhặt về niềm kiêu hãnh bị mất từ lâu
Rồi lau sạch lên soi tự mỉm cười giữ kỹ thiêng liêng
Ta ngược đường đi về lối thật riêng ....
Em cũng nhặt về niềm kiêu hãnh bị mất từ lâu
Rồi lau sạch lên soi tự mỉm cười giữ kỹ thiêng liêng
Ta ngược đường đi về lối thật riêng ....
18-01-2015 Phương Viên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét