HÀ GIANG QUÊ HƯƠNG ƠI !
Hà giang ơi !
mây núi xa xăm vời vợi
Mùa đông về
mưa dầm ướt cả tháng không khô
Cái rét cũ vẫn còn tê ký ức
Giờ xa rồi mà lạnh vẫn trong mơ .
Lô Giang ơi
Dòng sông xanh lờ lững
Bất ngờ chồm giận dữ đỏ mùa mưa
Mái chèo khua con đò còn đứng đợi
Người bên này cât tiếng vọng hò ơ !
Phố Quang Trung
Lao xao chiều gió
cỏ mượt xanh màu bến sông vắng lở bồi
Nhà tôi đó, ở đầu nguồn thác gọi
Mẹ vẫn ngồi bên ô cửa đợi tôi .
Trường lớp ơi !
Thủa xưa còn cắp sách
Tan học rồi còn dắt nắng chạy chơi
Khét mùi tóc vì đốt lùi lửa nhỏ
Sưởi tay còm nứt nẻ quãng đời khô
Hà Giang ơi !
Trở về xưa , sao chập trùng đắng ngọt
Thương quê nghèo, thương cả dáng núi vơi
Thoáng chiều rơi, vòm trời, khoảng mây trắng
Nắng đẩy triền dốc đá nặng một bên
Để tôi nghiêng lòng nhớ nguồn chìm xuống
Cánh chim trời vỗ cánh gọi bay lên
Từng cái tên miền biên cương sương gió
Ẩn hiện giữa rừng - tôi với thực và mơ...
1 nhận xét:
mỗi người đều có một miền quê, để thương để nhớ những hình ảnh thân thương gắn bó lúc còn trẻ. bạn có bài thơ thật là hay, ai đọc cũng đều nhớ về miền quê yêu dấu của mình.
Đăng nhận xét