Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2016

CHUYỆN CỦA NGƯỜI DƯNG



                    CHUYỆN CỦA NGƯỜI DƯNG 

      Chuyện vừa xảy ra tối qua làm bà Phương yên lòng, vui không ngủ được . Chập tối, đang loay hoay giặt đồ trong buồng tắm, nghe tiếng điện thoại réo rắt gọi, bà vội chạy ra phòng ngoài . Nhưng điện thoại lại tắt máy . Cầm điện thoại lên, mở ra xem ai gọi , bà ngạc nhiên vì đó là tín hiệu đến từ phía cô hàng xóm . Vừa gặp nhau cả sáng nay, mãi trưa về mới chia tay , sao con bé lại gọi mình vào lúc này . Bà bấm máy và chờ tín hiệu trả lời. Phía đầu dây bên kia ồn ào câu được câu chăng chẳng rõ điều gì đã xảy ra bà đành đặt máy xuống và bắt đầu băn khoăn từ lúc đó. 5 phút sau "píp, píp" một tín hiệu tin nhắn tới . Bà vội vàng cầm máy xem cô gái nhắn gì . 76 tuổi rồi mắt kém nên phải bật đèn đọc cho hết từng chữ . Điện thoại tin nhắn không có dấu rõ ràng nên bà đành vừa nhìn vừa đóan " Bà ơi ! Lý nó đi chơi với con bạn bên hàng xóm . Nó nói là ra siêu thị ngay đầu đường mà bây giờ chưa thấy về. 10 giờ rưỡi tối rồi, con sốt ruột quá ! Con đi tìm nó đây !" Cái sốt ruột của người mẹ trẻ lây sang bà già đã ngoại thất tuần . Bà thương mẹ con nó và lo cho con bé như nỗi lo của cô gái kia . Bà chẳng làm được gì nữa, không xem ti vi , buông màn rồi không tắt đèn, không đi ngủ. Bà hồi hộp chờ, mở điện thoại ra xem giờ liên tục .Đồng hồ cứ dịch chuyển từng giây từng phút. 23giờ 26 phút , một tin nhắn tới: "Con ranh về rồi bà ạ ! Vừa chửi cho tơi bời..." Bà thở phào nhẹ nhõm . Thế là mẹ con nó yên tâm rồi. Nhưng sao lại " Chửi cho tơi bời" ?Dạy con kiểu này không được . Bà loay hoay mở điện thoại gọi cho cô gái :
   -  Đưa máy cho con bé nói chuyện với bà 
 Một tiếng "Vâng" rất khẽ từ đầu giây bên kia vì bây giờ đã quá 11 rưỡi đêm rồi. 
   - Lý đấy à? Bà đây ! 
   - Dạ !
   - Nghe bà nói không ? Mẹ vừa mắng con hả ? Sao bây giờ mới đi chơi về để mẹ con cuống quýt đi tìm ...?
   Bà khuyên con bé nhiều lắm. Chỉ có hai bà cháu nghe được thôi . Chẳng biết cuộc trò chuyện ngắn ngủi qua điện thoại tốt đẹp thế nào mà khi vào buồng, lên giường ngủ với mẹ Lý lại hoàn toàn thoải mái . Nó nằm thật sát bên mẹ , vòng tay ôm lấy mẹ nó và thủ thỉ : " Mẹ ơi con có lỗi . Con xin lỗi vì đã đi chơi về muộn, đã để mẹ phải sốt ruột lo lắng đi tìm . Mẹ đừng giận con nữa ! " Nó chồm lên hôn vào má mẹ, gục đầu vào ngực mẹ và bật khóc . Mẹ Lý xúc động quá . Chị cũng vuốt ve đứa con gái hiếm hoi mãi mới sinh được . Chị hối hận vì đã mắng con thậm tệ . Chị nghẹn ngào múôn khóc . Cố kìm những giọt nước mắt đang trào ra, chị ôm chặt nó vào lòng và nhẹ nhàng : 
   -  Ừ thôi con đừng giận mẹ nói quá lời . Từ nay đi đâu nhớ về sớm trước 9 giờ 30 tối .Đi quá giờ đó, khuya khoắt mẹ rất lo lắng . Vì xã hội bây giờ rất phức tạp. Con còn nhỏ lại là con gái . Khuya chưa thấy con về trong mẹ như có lửa đốt. Mỗi phút trôi đi chưa nhìn thấy mặt con về mẹ không thể yên lòng ... 
   Lý quàng tay ôm cổ mẹ : 
   - Con xin lỗi rồi mà ! Thôi mẹ ngủ đi ! Từ nay con không dám thế nữa! 
    Đồng hỗ gõ 12 tiếng và cả hai mẹ con Lý đã đưa nhau vào giấc ngủ ngon lành . Phía đầu dây bên kia , bà cụ già 76 tuổi vẫn thao thức đợi chờ . Không thấy mẹ con nó gọi lại , chắc là mọi chuyện đã yên ổn . Con bé dại dột nhưng rất ngoan sẽ nghe và làm theo lời bà khuyên bảo . Yên tâm, bà đi rửa măt, đánh răng và tắt ngọn đèn ngủ đầu giường . 
    Chẳng ai có thể nhìn thấy nụ cười đang nở trên đôi môi móm mém của bà. Chuyện của người dưng sao đẹp lòng đến vậy ! 

11-02-2015 Phạm Như Vân

Không có nhận xét nào: